Trong ánh nến run rẩy, Giang Minh Huy nhếch môi nhìn xung quanh, ánh mắt vẫn lung lạc trong đêm tối tăm. Phòng học êm đềm bỗng trở nên khắc nghiệt khi bóng đèn chập chờn nhấp nhô, ánh sáng lồi lõm như vuốt ve linh hồn.
Hắn vội vàng đóng cửa, ánh nến thoáng hiện lên bức tranh quen thuộc trên tường: hai đóa hồng ngọt ngào nở rộ giữa không gian u tối. Đẩm Mục Thanh, kẻ đã đánh mất trí nhớ của chính mình, giờ đây chìm trong vũng đơ không lối thoát.
"Em muốn gì từ tôi?" Giang Minh Huy hỏi, tiếng nói phản chiếu một sự lạnh lùng không phải từ con người. Đẩm Mục Thanh nhếch miệng cười, gương mặt lộ ra vẻ hoang đường, "Tôi muốn mọi ký ức bị xóa bỏ."
Những góc khuất bắt đầu hé mở, tâm hồn còn sót lại vết thương không dứt. "Vậy thì hãy đợi xem," Giang Minh Huy thốt lên, bước nhẹ nhàng về phía Đẩm Mục Thanh, "Chúng ta sẽ chôn vùi mọi đớn đau trong đêm này."
Với lời hứa về quá khứ mãi bị níu giữ, hai con người hòa vào vòng xoáy ám ảnh của tình yêu và thù hận. Bóng tối dần len lỏi khắp nơi, ánh sáng nến lung lay giữa bức tranh vẽ một cuộc đối đầu đầy cam go, khiến tất cả trở nên nguy hiểm và lắm rẫy bí ẩn.