Tiêu Mặc Ngọc đau đớn nhìn bản thể mình bị Hách Liên Triệt giày vò mỗi ngày. Chính bản thân hắn đã tạo điều kiện cho kẻ thù không đội trời chung làm tổn thương mình. Hách Liên Triệt, với ánh mắt lạnh lùng và nụ cười tà ác, thưởng thức mỗi cảm giác mà bản thể của Tiêu Mặc Ngọc phải trải qua.
Khi màn đêm buông xuống, Tiêu Mặc Ngọc nổi cơn tức giận. Hắn quyết định không chịu đau đớn thêm nữa. Bước vào căn phòng tù tội, hắn nhẫn nại hỏi: "Tại sao anh phải làm như vậy với em?"
Hách Liên Triệt nhún vai, "Vì em là người duy nhất có thể kích thích toàn bộ giác quan của bản thể này. Và em biết rằng, chỉ khi chịu đau, bản thể mới trở nên sống động, phản xạ đúng cách."
Mắt Tiêu Mặc Ngọc tràn ngập nước mắt. Hắn không thể chịu đựng thêm nỗi đau trong lòng. "Anh không hiểu, khi em nhìn thấy bản thể bị tổn thương, em cũng giống như bị tổn thương. Xin anh đừng làm tổn thương bản thể này nữa, xin anh..."
Nhưng trước khi Tiêu Mặc Ngọc kịp hoàn thành câu nói của mình, Hách Liên Triệt đã đặt ngón tay lên môi hắn, "Có điều anh muốn em cân nhắc. Người duy nhất có thể cứu bản thể này chính là em. Anh sẽ cho em cơ hội, nhưng đổi lại, em phải làm theo ý anh..."
Một thỏa thuận đã được đặt ra. Tiêu Mặc Ngọc sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách để định hình tương lai của bản thể và cả chính mình. Liệu hắn có thể vượt qua không gian giới hạn của bản thể và đánh bại kẻ thù không đội trời chung?