Trong một buổi tối tĩnh lặng, ánh đèn yếu ớt chiếu sáng vào căn phòng tối tăm, nơi hai người đàn ông trẻ đứng đối diện nhau. Ánh mắt của họ đầy mâu thuẫn, phản chiếu lại sự lo lắng và hoài nghi không lời.
"Hai năm qua, tôi đã dành cho anh những tình cảm chân thành nhất. Liệu anh có biết không?" Giọng của Nathan vỡ ra, từng từ như những viên gạch đổ sập tường vô cớ.
"Vậy cả tôi sao?" Javier đáp lại, ánh mắt lạnh lùng như lớp băng, "Tôi đã nói rõ từ đầu chúng ta chỉ đơn giản là hợp tác kinh doanh mà thôi. Sao lại gắn bó quá mức?"
Nathan cười khẩy, nhưng trong đôi mắt ẩn hiện một góc khuất không ai nhận ra, "Anh nghĩ tôi không biết đựoc nơi chỗ ở của anh ấy à? Tôi đã chờ từng ngày, từng giờ chỉ để được ở bên cạnh anh."
Chuẩn bị cho một câu trả lời, Javier bị Nathan cắt lời, "Và giờ đây, tôi sẽ không rời đi, trừ khi chúng ta kết hôn. Đơn phương kết hôn, anh nhé."
Không lời nào thể hiện cảm xúc hoặc sự bất ngờ cụ thể trong ánh mắt của Javier, chỉ là một biểu cảm đau đớn khó diễn tả. Một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, đã được đặt nền móng bằng tình yêu, hay chỉ là một cơ hội để trở thành người thống trị?