Trong ánh đèn mờ ảo của thành phố về đêm, hai người đàn ông bước nhanh qua những con hẻm nhỏ, cả hai đều giữ nguyên sự lạnh lùng trên khuôn mặt. Bi kịch đã bắt đầu từ khi họ vô tình cố gắng chạm vào nhau, nhưng không ngờ rằng cuộc gặp gỡ ấy chẳng hề tình cờ.
Từng giọt mưa như nhấc nhổ từng khoảnh khắc, khiến hình bóng họ trở nên mờ nhoà trong bóng tối. Nhưng giữa cảnh vật ảm đạm đó, dường như có một điều gì đó huyền bí tọa lạnh cảm giác. Một trong hai người chỉnh lại áo choàng ướt át, đôi mắt sáng lên trong bóng tối.
"Anh đã đến đây để làm gì?" Giọng nói của anh ta lạnh lùng nhưng đầy nguy hiểm.
Người kia không trả lời ngay, chỉ cười nhẹ và quay mặt nhìn vào đôi mắt đầy ánh sáng. "Tôi đến đây vì muốn nói với anh một điều."
Hai người đứng đối diện nhau, khoảng cách giữa họ ngắn ngủi nhưng bất khả xâm phạm. Nhân vật lạ mặt nở nụ cười cứng nhắc. "Tôi không quan tâm đến những gì anh muốn nói. Anh biết rằng chúng ta không thể tiếp tục như vậy."
"Nhưng anh không hiểu, chúng ta không thể thoát khỏi nhau," người kia nói một cách cay đắng, ánh mắt huyền bí như vạn vật bí ẩn tích tụ trong đó. Không rõ lý do gì, anh ta bỗng chốc không còn tự chủ mà tiến về phía người kia, đôi mắt hướng về đâu đó xa xăm, như muốn khám phá điều gì đó vô cùng sâu kín.
Cái ôm trở nên ấm áp, không phải do nước mưa trên da thịt, mà do lòng đầy nhiệt huyết bên trong. Hai người như hai định mệnh trái ngược nhau, đối lập mà lại không thể tách rời.
Truyện tranh Đừng Ép Bức Tôi Nữa chỉ bắt đầu từ đây...