Đoạn văn mới:
Trên con phố vắng vẻ phủ đầy bóng tối, chỉ có ánh đèn mờ ảo từ đuốc điện phía xa vọng lại. Nơi đây, cuộc sống dường như không bao giờ tồn tại, chỉ còn lại một người đàn ông một mình.
Trong căn phòng tối om, ánh đèn mờ phát ra từ bức đèn ngủ khẽ rọi vào gương mặt u ám của Seojun, khi anh ta ngồi dậy trên chiếc giường bắt đầu mơ mộng của mình. Những ký ức về người yêu cũ từng bước hiện về, hình ảnh cậu ta luôn tỏ ra lạnh lùng, xa cách và cay nghiệt.
Hàng ba năm, không phải là một khoảng thời gian ngắn, nhưng đối với trái tim đã tan nát của Seojun, những ký ức ấy vẫn in sâu trong tâm trí anh như một vết sẹo không thể xóa nhòa.
Nhưng rồi một ngày, khi Seojun tưởng chừng đã quên được mọi thứ, cánh cửa căn phòng lặng lẽ được mở ra. Ánh đèn chiếu vào một hình bóng quen thuộc, người mà anh đã từng yêu say đắm. Bước vào phòng, cậu ta nhìn Seojun với ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn thương và ân hận.
Tại sao em lại quay trở về?" Seojun giậm và hỏi, giọng nói run rẩy.
"Vì anh... tôi không thể sống thiếu anh được," Minhyuk nói, cố gắng níu giữ cơ thể của Seojun trong vòng tay.
Một vòng tay ấm áp ôm lấy Seojun, nhưng liệu tình yêu có còn nồng thắm như trước, hay chỉ còn lại sự đau khổ và hận thù?