Trên con đường đầy lá đỏ rơi, hai chàng trai cùng bước đi trong im lặng. Ánh nắng chiều ấm áp len lỏi qua những tán cây, tạo nên bức tranh đẹp mắt nhưng buồn bã trong lòng họ.
Khiến cho khoảnh khắc này đặc biệt không phải cảnh đẹp mà là sự im lặng – bức tường ngăn cách giữa họ. Khi anh mắt xanh ngọc, sáng lấp lánh của Vương Hiên chạm vào ánh mắt lạnh lùng, sắc bén của Hoàng Thiên Bách, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
"Anh không thể thoát khỏi tôi mãi mãi," Hoàng Thiên Bách thốt lên, giọng khàn khàn đầy quyết tâm. "Dù có chạy đến đâu, tôi vẫn theo đuổi anh."
Vương Hiên nhìn Hoàng Thiên Bách bằng ánh mắt đầy hoài nghi. "Chúng ta không thể tiếp tục như vậy," anh nói, giọng run rẩy. "Chúng ta không thể làm tổn thương nhau nữa."
Nhưng Hoàng Thiên Bách không nghe thấy. Anh bước gần hơn, đến gần Vương Hiên, đôi mắt sáng lên với ánh lửa khát khao. "Anh cần tôi, Vương Hiên. Chúng ta không thể chia lìa," anh nói, đầy vững chắc.
Trong sự bế tắc của tình yêu và tâm lý phức tạp, liệu họ sẽ đối diện với sự thật hay chấp nhận số phận đã được định trước từ lâu?