Trên con đường quanh co ngoằn nơi Giang Hồ, có một gió lạnh mang theo hơi sương đêm ẩm ướt và mùi thuốc súng nồng nặc. Trương Nhân Duyệt, một Kiếm sư tài ba với gương mặt lạnh lùng và cử chỉ uy nghiêm, đứng tựa vào bức tường cổ kính của lâu đài Lương Dược. Anh ta nhìn về phía trước với đôi mắt sắc bén, lưng tựa vào vỏ cây cổ thụ nổi tiếng của vùng đất này. Ánh trăng lạnh lẽo soi sáng giọt lệ lăn dài trên gương mặt điển trai, tạo nên sự man mác và huyền bí.
Đột nhiên, một bóng người âm thầm từ sau lưng Trương Nhân Duyệt hiện ra. Đó không ai khác ngoài Lăng Hoa, một tên sát thủ với vẻ ngoài dễ thương đầy hiểm ác. Lăng Hoa nhẹ nhàng thổi một hơi nóng lên gáy của Trương Nhân Duyệt, khiến anh ta giật mình và quay đầu lại chỉ để đối diện với ánh mắt lạnh lùng của kẻ địch cũ.
"Vậy là em vẫn theo dõi ta." Trương Nhân Duyệt lên tiếng, giọng điệu tự tin nhưng đầy căng thẳng.
Lăng Hoa nhìn thẳng vào mắt anh ta, mỉm cười một cách khẩn khoảng. "Anh nghĩ sao? Đây chẳng phải lúc để chúng ta giải quyết mọi thứ sao?"
Với tâm trí lẫn máu lạnh, Trương Nhân Duyệt biết rằng cuộc đụng độ giữa họ không thể tránh khỏi. Đồng thời, từ đâu đó, anh cảm nhận được một vẻ khí lạ lùng đang từ từ tụ hợp xung quanh, dấy lên những rối loạn chưa từng có.