Trên con đường đầy sương mù, ánh đèn đường vẫn phập phồng như một sợi tơ mịn, đưa dẫn ai đó đến nơi nào đó vô danh trong bóng tối. Trong căn nhà hoang lạnh lẽo kia, tiếng gió rít qua những lỗ hổng vách ngói, hòa cùng nhịp đập nhanh của hai trái tim.
Từ phía sau bức màn màu đen, tia ánh dần nhấp nhô, vén lên không gian trống trải như dải sáng hy vọng giữa cõi tối tăm. Trong bóng đêm, hai hình shadow đâm đầu vào nhau như hai vì sao lạc lối, từng chạm một cách cực gắt như muốn chứng minh điều gì cho bản thân.
"Ta... ta vẫn còn nhớ," giọng nói run rẩy kể lại. "Nhớ như in cảm giác của em trong vòng tay ta. Và em... em đã quên?"
Sự im lặng trở thành bức tường dày đặc, cả hai đều biết họ đang đi vào một thế giới đầy rối ren, không biết ai là kẻ thua cuộc, ai là người chiến thắng. Nhưng một sợi tơ hồng gắn kết họ không thể phá vỡ.
"Tất cả đã qua rồi, anh ạ. Kỉ niệm, tình yêu... Hãy để chúng theo gió," giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng một đợi chờ khôn lường.
Nhìn vào đôi mắt ấy, anh không thể giấu được sự rung động. Quá khứ sẽ mãi là nhất niệm, nhưng tương lai mới là thứ họ cần phải xây dựng. Và hai người, chỉ khi bên nhau mới có thể kiến tạo nên một tương lai đẹp đẽ, dù có nhiều khó khăn và thử thách.