Trên con đường đầy cát bụi, Vương Thanh đã nắm chặt tay Trần Cương, người mà anh yêu thương nhất trong cuộc đời. Sắc mặt của Trần Cương nhợt nhạt vì vết thương trên ngực không ngừng chảy máu. "Anh sẽ không bao giờ để em đi," Vương Thanh khẽ thì thầm, đôi mắt đầy ân cần nhìn Trần Cương.
Đêm đen như mực bao phủ cả hai hình bóng, tiếng sương gió lộng lẫy như muốn cuốn họ đi vào hư không. Trần Cương buông lỏng cánh tay, ánh mắt mơ hồ dần tan biến. "Xin lỗi... anh không thể ở lại nữa," Trần Cương thì thầm, giọng khàn khàn, ánh mắt mê man nhìn vào bóng tối.
Vương Thanh nhận ra sự hy sinh của Trần Cương, anh không thể kìm lòng nổi. "Em sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa," Vương Thanh đặt lên môi Trần Cương một nụ hôn cuối cùng, ôm chặt người anh yêu vào lòng.
Bầu trời nhuốm sắc đỏ bí ẩn, cơn gió lạnh lẽo thổi qua như một cánh cổng mở ra một thế giới mới. Vương Thanh nhìn Trần Cương biến mất trong ánh sáng, tiếng khóc thảm thiết vang vọng khắp nơi. Định mệnh đã định trước sự chia ly, nhưng tình yêu của họ sẽ mãi mãi thuộc về nhau, gắn kết không thể phai.